Blog Ecom Confession #1 Thép đã tôi thế đấy!

Hi anh em. Trải qua rất nhiều lần được giới thiệu và vận động hành lang, cuối cùng thì mình cũng đã được trở thành 1 phần của cộng đồng này. Cảm ơn Đảng và Nhà Nước đã duy trì internet và cảm ơn đội ngũ admin, tất cả mọi người đã cùng xây dựng lên 1 nơi mà chỉ có kiến thức và tình cảm, no drama ❤

Mình tên là Thắng, họ tên đầy đủ thì như nick. Nick này mình nhờ đứa e lập hộ, nó lại sống ở nước ngoài nên k dùng unikey chứ còn tên thật thì mình có đầy đủ dấu.

Mặc dù mới được tham gia vào group nhưng mà ngày nào cũng được đọc những chia sẻ kinh nghiệm và tâm sự của mọi người khiến mình thực sự cũng muốn viết một cái gì đó. Kiến thức và kinh nghiệm của mình thì cũng bình thường nên hôm nay mình chỉ viết về câu chuyện cá nhân. Hành trình từ 1 thằng loser đến…ngày hôm nay :))

Mình là dân tỉnh lẻ, nói là tỉnh lẻ vì nó đúng lẻ loi thật, nơi mình sống ko núi, k biển, k trung tâm thương mại, k du lịch hay khu công nghiệp. Ngày còn bé niềm vui duy nhất của mình là cùng mấy đứa bạn đi lang thang vào vườn nhà người ta để trẩy trộm hoa quả với đi đánh điện tử. Lớn lên 1 chút thì suốt ngày yêu đương với đi đánh nhau. Nghĩ lại thì thực sự là vẫn vui :)) nhưng mà cũng vì đã sống như vậy nên cuộc đời mình đã có quá nhiều ngã rẽ khác nhau.

Năm 18 tuổi chuẩn bị thi đại học. Bố họp gia đình bảo mày học dốt quá, thôi tao cắn răng cố lo cho mày. Bố lo để cho thi Học viện cảnh sát. Tính mình vẫn ham chơi, nghĩ về việc phải bị kiểm soát cả tuần thì k chịu được nhưng vẫn đồng ý thi vì cũng tự hiểu bản thân ngu thế thì k tự lựa chọn đc. Thế nhưng quá trình để mình có thể thi thì cả nhà vất vả. Điểm trung bình môn k đủ, xác minh lý lịch phải về quê xin xỏ mất mấy ngày. Rồi căng thẳng nhất là lúc khám sức khỏe. Mình bị dương tính với chất kích thích :))

Nhưng rồi cuối cùng mọi thứ vẫn qua được. Mình lại đợi ngày đi thi. Đợt đấy mình đăng ký 2 trường. Ban A là ĐHBKHN, ban C là HVCS. Ban A thi trước ok, đến ban C. Bố đưa đến trường thi, đến cổng trường bước xuống xe. Mình đứng ở cổng, quay ra thấy bố đi khuất, mình cũng quay đi k bước vào trường nữa. Hôm ấy mình bỏ thi. Mình đi lang thang rồi đến trưa về. Chỉ nói với bố con bỏ thi rồi. Kể từ hôm đó, rất rất lâu sau mình và bố mới lại nói chuyện…

Mình đi học tại trường BKHN. Quãng thời gian sinh viên ở HN dưới mái trường BKHN cũng k có gì nhiều ký ức. Vì ngày đó vẫn tiếp tục sống với con người cũ. Ngày ngủ, chiều dậy đi chơi với người yêu đến tối. Đêm về thì đi đánh Dota. Cứ thế sống lay lắt, vô định và vô dụng…

Năm thứ 3 bỏ học. Đi làm thuê ở đủ các nghề, từ rửa bát ở quán bánh cuốn đến bưng bê ở quán bia. Càng lớn càng thấy mình ngu dốt, càng tự ti vì bản thân quá thất bại còn những người xung quanh thì đều đang tiến lên và có những thành công nhất định. Mình bỏ về quê, xin bố mẹ giúp tìm cho mình 1 con đường. Nhưng mà lúc này thì đã muộn.

Gần cuối năm ấy mình nhận được giấy báo gọi nhập ngũ. Nghĩ cuộc đời thật khéo đùa, năm ấy tự mình bỏ thi ngành vũ trang, giờ lại được gọi đi nghĩa vụ vũ trang. Nhưng k còn con đường nào khác, tôi đi lính năm 23 tuổi.

Nếu chia cuộc đời mình làm 2 giai đoạn tính đến lúc này. Sẽ 1 là trước khi đi lính. 2 là sau khi trở về. 24 tháng là người quân nhân trong QĐNDVN đã thực sự là bước ngoặt. Đơn vị mình đóng quân là 1 trong các đơn vị chủ lực của quân khu, luôn trực chiến và sẵn sàng chiến đấu. Mỗi sáng chạy súc miệng 5km, 1 tuần hành quân đều đặn 1 ngày 25km. Hành quân tháng với trực chiến mỗi lúc đất nước có việc quan trọng thì đều đặn k trượt hôm nào.

Đi lính chiến thì nó có 1 đặc sản. Đó là báo động. Đơn vị báo động mỗi lúc chỉ huy vui, báo động cả khi chiến sĩ buồn. Báo động lúc sáng tinh mơ, báo động khi cả thế giới đang ngủ. Nói chung là báo động chính là cuộc sống. Tính từ lúc phát còi báo đông, đơn vị có 5p để đang ngủ hoặc đang ỉa mặc đầy đủ quân tư trang bao gồm quần áo, vũ khí, gói balo đầy đủ với chăn màn, chiếu gối trên vai rồi tập trung trước chỉ huy. Qúa 5p tất cả vào đi ngủ rồi 30p sau báo động tiếp còn nếu kịp thời gian thì… vẫn thế :)))

Nghĩ lại thì nhiều khổ cực nhưng cũng vì thế mà bản thân mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Những lần hành quân mà chân như muốn tan ra, những lần báo động, bò dưới thao trường. Tay nắm từng ngọn cỏ để lết từng bước. Những lúc như vậy chỉ cố gắng nghĩ rằng nếu mới thế này mà k vượt qua được thì sau này trở về bản thân sẽ vẫn là thằng thất bại như xưa thôi. Thế là cứ sống qua từng ngày. Được cái đi lính thì cũng có nhiều thời gian, vì ngoài những lúc thực hiện nhiệm vụ thì làm gì có gì có gái để tán, làm gì có drama để hóng. Thế nên ae thì mang bài ra đánh, mình thì lấy sách ra đọc. 2 năm trong lính chắc mình cũng đọc được khoảng 40-50 đầu sách khác nhau.

Gồng mãi rồi cuối cùng cũng đến ngày ra quân. Mình được xuất ngũ trước Tết âm chục ngày. Cầm 18tr về vẫn k đủ mua được cái xe máy. Lại phải xin thêm bố mẹ một ít rồi mua con Wave A. Trở về sau 2 năm. Thực sự lúc ấy mình còn nghĩ k biết sẽ phải tái hòa nhập cộng đồng thế nào. Đi tìm từng thằng bạn còn sót lại ở HN để nhờ giúp đỡ. Thậm chí còn bảo cno là cho tao đi theo cmay đi. K lương cũng được, tao chỉ cần 1 cái nghề để sống thôi… Thế nhưng cũng k được ai giúp, cũng tại ngày xưa chơi bời nên bạn bè cũng làm gì có thằng nào khá khẩm đâu :)))

Lại về nhà. Rồi lang thang trên mạng, cứ thấy ở đâu đăng tuyển nhân viên không kinh nghiệm, chấp nhận đào tạo là lại phi lên HN xin phỏng vấn…

Rồi nhân duyên 1 ngày. Gặp bài post đăng tuyển nhận đào tạo ads thủ của 1 ông anh. Ngày ấy chả biết ads là gì. Nhưng vẫn ib ngay và luôn. Bảo a dạy e cái gì cũng được. E học hết :))

Và đó là bước ngoặt. Mình bắt đầu cày và học về ads. Đầu tiên tiếp xúc với ads là ngành Đông Y. Nhưng sau rồi cảm thấy k phù hợp môi trường, bản thân cũng đắn đo về sản phẩm nên nghỉ.

May mắn sau khi nghỉ, lại tiếp tục được gặp 1 người anh. Anh ấy đã từng làm việc với mình ngày mình làm bên Đông Y rồi nên gọi mình về làm dropship. Mình bắt đầu làm drop từ đầu 2019 đến giờ và cũng bắt đầu đánh POD được 1 thời gian gần đây. Mình khởi đầu từ con số 0 nên có rất nhiều kiến thức nền tảng về Marketing hay hệ thống mình tiếp cận rất khó, nhưng may mắn được nhiều người đi trước chỉ dạy nên đến giờ mọi thứ cũng đã bắt đầu rõ ràng hơn và thấy con đường mình đang đi là đúng.

Từ ngày tham gia vào cộng đồng. Mình đọc gần như tất cả bài viết của từng người. Cảm thấy mình vừa nhỏ bé nhưng cũng khá may mắn. Dù tiếp cận đến mô hình này khá muộn so với ae bên ngoài. Nhưng lại gặp được nhiều người tài giỏi quá. Nhìn mọi người luôn tiến bộ và phát triển bản thân cũng k thể nào ngồi yên. Rất mong được học hỏi và chia sẻ nhiều hơn với các anh em ở đây. Bài hơi dài, cảm ơn mọi người đã đọc ^^.

#chanai2021#CPHcontest#MakeCPHgreatagain

Source: CPH (Vu Manh Tat Thang)